Chương 10
DẤU VẾT CON RỒNG LỬA
Xuôi theo dòng sông, bọn sùng sục đến nhanh. Hai thằng trong chiếc quần
bơi và đôi ủng cao ráng chạy cho kịp bầy chó. Ngang bờ vai trần ướt đẫm mồ
hôi của chúng lủng lẳng cái bao da đựng hai khẩu súng. Thỉnh thoảng chúng
văng tục mấy câu.
Gâu gâu gâu... Gâu gâu gâu ... Gâu gâu gâu ... Gâu gâu gâu...
Chạy loạn xạ phía trước là bầy chó Dobermann Pinchers to lớn, lội xuống
nước, mũi đánh hơi lia lịa, mồm sủa vang. Ngửi thấy mùi lạ, chúng vểnh lỗ
tai lên, đầu cọ quậy liên tục.
- Có lẽ là một con cá sấu - Thằng đi đầu la lên trong tiếng ỗn loạn.
Tay nó cầm cái roi da, đôi khi quất nhanh về phía lũ quỷ sống đang nhảy
cẫng lên.
Thằng thứ hai quay lại nói:
- Tao cá với mày, đó là tên người Anh. Hắn núp đâu đó đưới đám rừng đước.
Coi chừng hắn mai phục sẵn.
Vừa nói xong, nó rút ngay khẩu súng bên nách ra, chĩa về phía trước. Giờ
bọn chúng đang tiền về phần sông rộng ngay chổ hào nước. Tên đi đầu có một
cái còi. Vừa thổi còi, nó vừa vung cái roi da lên. Bầy chó riu ríu tụ về
dòng chảy chậm. Tay lăm lăm khẩu súng, hai thằng lội xuống chổ rễ đước
vươn ra ngoằn ngoèo. Rồi tên đi đầu bước tời rìa khoảng nước hẹp. Nắm ngay
cái vòng da trên cổ con chó, nó quang xuống hào nước. Con chó săn lội bì
bõm, ngửi lia lịa. Còn nó dõi mắt theo quan sát. Vài phút sau, nó và con
chó tiến đến chỗ cuối cái hào. Chả thấy động tịnh gì, mặt nó lộ vẻ chán
nản. Lôi cổ con chó, nó quay ngược trở lại. Con quỷ sống xem chừng tiếc
lắm.
Còn tên kia quất roi vun vút lên mặt nước. Bước tới chỗ tên còn lại đang
đứng ngay lối vào hào nước, nó lắc đầu. Rồi cả đám người, chó men theo
dòng tiếp tục lùng sục.
Gâu ... gâu ... gâu ... gâu ... gâu ...
Tiếng sủa từ từ khuất xa dần. Chừng năm phút sau, một ống tre từ bên dưới
rẽ nước lên chầm chậm. Anh chàng nhô mặt lên. Phần tóc ngay trước trán ướt
đẫm che khuất tầm nhìn. Đưa một tay vén, tay kia anh chàng vẫn thủ khẩu
súng. Hai tai anh chàng đang căng ra nghe ngóng. Không một tiếng động. Vẻ
im lặng bao trùm lấy bụi đước. Bọn chúng đang ở đâu? Có phải là tiếng bì
bõm nhè nhẹ ngay giữa dòng? Có tên còn nấp lại rình mò hay không? Tất cả
đều yên lặng. Xoay qua hai bên, xoay tới trước sau, anh chàng chẳng thấy
gì cả.
Chừng yên dạ, anh chàng chạm vào hai người còn lẫn giữa đám rễ đước. Khi
hai gương mặt vừa ngóc lên, James đưa ngón tay lên miệng làm dấu im lặng.
Chà, đã quá trễ.
Ngồi lâu dưới nước, Quarrel hơi bị ngộp. Hắn ho một tiếng rồi khạc ra.
Nhăn mặt, anh chàng lắc đầu về phía giữa dòng. Đôi tai họ cùng căng thẳng.
Vẫn là vẻ im lặng đáng sợ. Chúng có nghe thấy gì không? Ôi lạy Chúa. Tiếng
bì bõm quay trở lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, một tên nghe thấy tiếng
động. Chảng chần chừ, ba người vội lặn xuống nước.
Tựa đầu trong đống bùn dưói nước, James bịt hai mũi lại, áp môi vào cái
ống tre. Không chừng lần này chúng phát hiện được. Trồi lên, trồi xuống
nảy giờ, lớp bùn nổi lên làm hào nước đục ngầu. Chỉ cần nhận ra điều này,
chùng sẽ nã đạn ngay. Mà chúng dùng thứ vũ khí gì? Hoả lực có mạnh không?
Anh chàng đã quyết định nhanh. Dù chuyện gì có xảy ra, tiên hạ thủ vi
cường. Chỉ cần chúng lội gần chỗ này, mình lập tức nhã đạn. Chiếm ngay thế
thượng phong. Mọi giác quan của anh chàng đang căng ra hết mức. Nhịp thở
dồn dập nhanh. Cũng may nhờ lời khuyên của Honey dùng mấy ống tre. Nếu
không bầy quỷ sống oẳng oẳng phát hiện họ từ lâu.
Đột nhiên, có một chiếc ủng đạp ngay ống quyển của anh chàng rồi dời đi.
Có khi nào nó nghĩ giẫm phải một cành cây? Không được! Không nên nhờ vào
may rủi. Một quyết định sai lầm vào lúc này sẽ làm ba người trở thanh đống
thịt thúi.
Vẫn giữ ống tre ở vị trí thẳng đứng, anh chàng trồi ngược lên. Ngay phía
trước, một thân hình đồ sộ đang cầm khẩu súng trường án giữ. Đưa tay trái
lên che đầu, James cảm thấy có cú va chạm mạnh. Cùng lúc ấy, cây súng
trong bàn tay phải chĩa thẳng lên. Họng nó nhắm ngay phần ngực phải của
tên kia. Anh chàng bóp cò ...
BÙNG ...
Cây Walther giật về khá mạnh làm tay anh chàng ê ẩm.
ÙM...
Không kịp kêu lên một tiếng, tên kia đổ nhào trên mặt nước như cái cây bị
đốn ngã. Cả thân người nó lật qua cạnh anh chàng. Cái đầu hất ngược. Đôi
mắt trợn trừng Nước từ từ tràn vào cái miệng mở to ... Rồi nó chìm xuống.
Máu bắt đầu loang ra trong vũng nước đục ngầu. Lắc đầu cho bớt nước, anh
chàng nhìn lại đằng sau. Quarrel và Honey đã trồi lên từ lúc nào. Những
giọt nước cứ chảy ròng ròng trên thân hình của hai người. Chà. Trông bản
mặt của Quarrel hớn hở lắm. Hắn toét miệng cười. Còn cô gái dường như chết
khiếp. Miệng run cầm cập. Mắt mở to nhìn dòng nước đầy máu. Phải trấn an
cô nàng. Cô ấy mà la lên chắc chết cả lũ.
- Đành phải ra tay thôi, Honey. Không còn cách nào khác. Nó ngay trước mặt
chúng ta. Không bắn nó chúng ta ăn đạn của nó rồi. Nào, chúng ta đi tiếp.
Túm lấy tay cô nàng, James lôi nhẹ về phía giữa dòng. Mãi khi hai người
đến chỗ đầu hào nước, anh chàng buông tay ra. Khung cảnh trước mặt hoàn
toàn im lặng. Nhìn vào đồng hồ, anh chàng thấy nó ngưng chạy vào lúc 3
giờ. Có lẽ ngâm dưới nước quá lâu. Đành phải dựa vào ánh nắng mà đoán
thôi. Khoảng 4 giờ. Hình như là vậy. Rồi họ cứ lội tiếp.
Chẳng biết phải đi thêm bao xa nữa? Lúc này anh chàng cảm thấy mệt mỏi.
Chợt nhớ ra điều gì, James thầm tự trách mình. Thế là hỏng rồi. Dù thằng
kia không nghe thấy tiếng súng, nhưng một lát sau phát hiện thiếu một tên,
nó sẽ quay lại kiếm. Cũng chưa chắc. Trời bắt đầu sập tối, không dễ gì
tìm. Có lẽ sáng mai. Vâng, có lẽ sáng mai, chúng mang theo lũ chó lùng sục
tìm cho bằng được. Rồi chuyện gì xảy ra kế tiếp?
Chộp mạnh vào tay anh chàng, Honey gằn giọng:
- Nào, ông nói cho tôi nghe xem. Tại sao phải giết lẫn nhau? Ông là ai?
Tôi không tin vào câu chuyện mấy con chim. Tìm lũ chim cần gì phải mang
súng.
Nhìn vào đôi mắt mở to, giận dữ, giọng anh chàng vẫn từ tốn:
- Có nhiều điều không tiện nói lúc này. Tối nay, khi đến lán trại, tôi sẽ
kể cho cô nghe. Dĩ nhiên, đi cùng với chúng tôi, cô không thể nào tránh
được rắc rối. Tôi có chút vấn đề với bọn này. Và chúng không dễ gì buông
tha chúng tôi. Mong sao ba chúng ta rời khỏi đảo an toàn. Lần này, chúng
tôi đi tìm hiểu địa hình. Có lẽ sau này, chúng tôi lại đến cùng với cảnh
sát địa phương.
- Thế là thế nào? Ông là cớm à? Ông định bỏ tù đám người này sao?
Mỉm cười, anh chàng nói tiếp:
- Cứ cho là như vậy đi. Dù sao, cô đang đứng về phía công lý. Nào, từ đây
đến lán trại còn xa lắm không?
- Khoảng một giờ nữa.
- Có nơi nào dễ ẩn nấp không?
- Muốn đuổi theo chúng ta, bọn chúng phải vòng qua cái hồ hay ngược lên
đầu nguồn của con sông. Chúng ta có thể an toàn nếu con rồng không xuất
hiện. Nó có thể lội qua sông. Tôi từng thấy chuyện này.
- Vâng, có lẽ phải chờ xem.
Cô gái bỗng hét to:
- Rồi ông sẽ thấy. Cứ đợi đấy, ngài biết đủ thứ!
Quarrel từ đám đước chui ra. Tay hắn cầm một khẩu súng trường.
- Thưa đại tá, tôi nghĩ chúng ta cần đến nó. Thêm một khẩu, vững bụng hơn.
Ồ, một khẩu cạc bin Remington 300 của quân đội Mỹ. Chà, bọn chó này được
trang bị thứ hoả lực mạnh. Không được chủ quan với bọn này.
Quarrel lên tiếng nhận xét:
- Bọn này gian giảo lắm thưa ngài. Nó nấp lại chỗ bụi rậm khi thằng kia
dẫn lũ chó đi. Phải cẩn thận với chúng.
- Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nào, chúng ta lên đường. Theo lời của Honey,
một tiếng nữa chúng ta đến lán trại. Tốt hơn hết, chung ta di chuyển theo
bờ trái của con sông. Dù chúng có đặt ồng dòm theo dõi cũng khó phát hiện
được.
Bỏ cây cạc bin vào cái ba lô ướt sũng rồi Quarrel đi trước dẫn đường. Nép
vào bóng râm của bụi rậm và tre gai dọc theo bờ Tây, cả ba người bước
trong yên lặng.
Ồ, ngọn gió khô rát quét mạnh vào da thịt, lướt qua mặt sông làm nước bắn
tung toé lên. Đôi mắt anh chàng đỏ quạch. Chỗ cánh tay ngay nách ẩm ướt cọ
quẹt liên tục với báng súng giờ rát buốt. Anh chàng chỉ mong mau tới nơi
tìm chỗ ngủ.
Chút yên bình vào đêm nay chắc không thể nào có được. Đạn đã nổ, kẻ thù
chết một tên, cuộc chiến đã đến hồi quyết liệt. Không mong gì ở cô nàng
nhát như thỏ đế này rồi. Mình và Quarrel phải luân phiên canh chùng cho
tới sáng. Sau đó phại trở lại đám rừng đước, lôi chiếc xuồng lên để vượt
qua mũi phía Đông của đảo. Phải rút vào đêm mai. Nghĩ đến viễn cảnh phát
quang đám rừng đước suốt năm dặm đường, anh chàng khẽ rùng mình. Chuyến đi
hoá ra chẳng dễ thở chút nào.
Rồi con sông thu hẹp lại dần dần. Một lúc sau, nó chỉ còn là một dòng chảy
nhỏ giữa các bụi tre gai. Qua khỏi đoạn này, nó đột nhiên to ra thành một
cửa sông lầy lội. Bên ngoài là một cái hồ nước đọng khoảng chừng năm dặm
vuông. Cạnh đấy có bóng dáng mờ mờ của một sân bay dã chiến và một nhà kho
chứa máy bay.
Theo lời khuyên của Honey, họ men theo mép các bụi rậm hướng về phía Đông.
Đột nhiên, Quarrel dừng lại, mắt hắn nhìn chăm chăm vào bãi đầm lầy trước
mặt.
Ồ, hai đường rãnh chạy song song hằn sâu trong đống bùn. Ở giữa có một
rãnh sâu hơn. Chừng như chúng là dấu vết của một vật gì chạy từ ngọn đồi
xuống vượt qua vũng lầy tới cái hồ.
Giọng Honey tỉnh bơ:
- Dấu vết của con rồng.
Bước tới trước, anh chàng ngồi xuống nhìn. Cạnh của vết lõm sắc nét. Chắc
là vết của một loại bánh xe. Chà, bề ngang khá rộng. Ít nhất phải năm tấc.
Rãnh ngay giữa cũng tạo ra cùng một loại bánh xe nhưng có kích thước nhỏ
hơn.
Không có một dấu chân trên mấy cái rãnh. Hình như chúng được tạo ra cách
đây không lâu. Nhìn quanh, anh chàng thấy bụi rậm quanh đấy bị rạp xuống
theo đường chạy thẳng băng của rãnh. Không lẽ đây là dấu hằn của một loại
xe tăng? Anh chàng cố đoán xem nó là loại gì. Nhưng dứt khoát, nó là một
chiếc xe. Con rồng chỉ là hình dáng bên ngoài cố hù doạ đám dân mê tín.
Giọng cô gái vang lên hể hả lắm:
- Thấy chưa? Tôi nói có sai đâu.
Anh chàng vội giãi thích:
- Này, cô em bé bỏng. Không phải là con rồng. Chỉ là một loại xe nào đó
tôi chưa đoán ra.
Rồi cô nàng giật giật vào tay áo anh chàng, chỉ vào bụi rậm to bên cạnh
cái rãnh. Ồ, bụi rậm trụi không còn cái lá, toàn thân cháy đen. Ngay chính
giữa còn đống tro tàn của mấy tổ chim hiếm.
- Nó khạc ra lửa đấy - Giọng cô nàng hể hả.
Bước tới trước, anh chàng nhìn kỹ vào đống than đen.
- Đúng, chúng bị đốt cháy.
Nhưng tại sao chỉ có bụi này bị cháy? Chung quanh có gì đâu. Kể cũng lạ.
Rồi mấy rãnh sâu chạy về phía cái hồ và biến mất trong nước. Vẫn còn thắc
mắc, anh chàng định tiếp tục quan sát. Nhưng và lúc này không được. Trước
sau gì nó cụng xuất hiện. James có linh cảm như thế.
Lê những bước chân mỏi mệt, cả ba người lại lên đường. Chùm sáng cuối cùng
còn nấn ná đôi chút trên mảnh đất như hình cái bánh cam.
Mãi một lúc sau, xuyên qua bụi rậm trước mặt, cô gái chỉ vào một dãi cát
dài chạy vòng quanh hồ. Ngay trên sống đất nhô lên có nhiều bụi bàng biển
mọc dày đặc. Chỗ đoạn giữa, cách bờ chừng trăm thước là dấu vết của cái
nhà lá. Quả là một nơi nghĩ khá lý tưởng qua đêm. Cả hai phía đều có hào
nước bao phủ. Có chuyện gí cấp bách cũng còn đường lẩn tránh.
Giờ ngọn gió thô ráp ngưng thổi. Ánh nước lung linh như mời gọi. Ôi lạy
Chúa, nếu được nhào ngay xuống hồ tắm, còn gì hạnh phúc cho bằng? Sau khi
tẩy sạch lớp bùn đất bám chặt vào người, ngủ trên cát khô vũng đã đời. Cần
quái gì giường nệm. Ánh mặt trời đã ngã vàng sau ngọn núi. Phía sườn Đông
vẫn còn là ban ngày. Nhưng cóng tối bắt đầu lan nhanh trên khoảng đất hình
bánh cam.Từng chút từng chút một, nó lướt qua mặt hồ.
Ộp oạp ... Ộp oạp ... Ộp oạp ... Ộp oạp ... Ộp oạp ...
Chà lũ ếch nhái kêu to quá. Còn to hơn đám đồng loại của nó ở Jamaica.
Hình như có một con ếch đực rộng họng nhất. Tiếng ộp oạp của nó rền vang.
Chả mấy chốc, ba người bước dọc theo con đường mòn dẫn đến túp lều đổ nát.
Từ hai bên mép nước, lướt trên phần đất thông thoáng, những dấu hằn sâu bí
hiểm băng qua mấy bụi rậm kế bên. Chúng phá nát vùng đất này. Nhiều bụi
rậm cháy xám thành than. Lục lọi trong đống đổ nát, họ tìm thấy vài thứ.
Quarrel moi ra từ đất hai hộp thịt heo nấu đậu còn nguyên của hãng Heinz.
Honey thấy một cái túi ngủ nhàu nát. Còn anh chàng lượm được một cái bóp
da nhỏ với năm tờ một đô la, ba bảng tiền Jamaica, vài xu lẻ, Chắc mấy gã
giám sát bỏ quên lại khi tẩu thoát. Lăn lóc gần đấy, một cái bếp lò làm
bằng khối san hô, vài cái nồi bị bể nát, mấy cái lon thiếc móp méo.
Rời khỏi đấy, họ đi đến khoảng cát trống. Xa xa phía rìa núi, khoảng chừng
hai dặm, nhựng ánh đèn bắt đầu le lói. Bầu trời giờ trở nên đen kịt.
James lên tiếng:
- Không được đốt lửa, nếu chúng ta muốn được an toàn. Giờ phải tắm mới
được. Mình mẩy sình bùn không. Honey, cô có thể đến mũi cát đằng kia. Còn
chúng tôi ở đầu này. Nửa giờ sau gặp nhau tại bữa ăn tối. Có thắc mắc gì
không?
Cô nàng nhoẻn miệng cười:
- Sau đó, ông mặc quần áo chứ?
- Dĩ nhiên, mặc quần dài.
Quarrel xen vào:
- Thưa Đại tá, nhân lúc còn chút sáng, tôi chuẩn bị bữa ăn tối.
Moi trong cái ba lô, hắn đưa cho anh chàng cái quần tây à khẩu Walther.
- Ngâm nước lâu quá, sợ nó bắn không được. Ngài dốc cho nước ra hết. Sáng
mai nó sẽ ổn. Tối nay, chúng ta ăn mấy lon đồ hộp. Chừa phô mát và thịt
muối váo sáng mai.
- Chuyện ăn uống không thành vấn đề. Mọi việc tuỳ anh thôi, Quarrel.
Rồi anh chàng lội xuống vũng nước đến một mũi cát khô trãi dài ra. Vứt cái
áo ướt sũng trên bờ, anh chàng trầm mình dưới nước. Ối chà, dễ chịu làm
sao. Làn nước ấm mơn man da thịt dính đầy bùn đất. Nằm ngửa ra một lúc,
anh chàng nhỏm dậy dùng cát chà khắp người thay xà phòng ... Rồi anh chàng
nằm ườn ra, thư giãn trong im lặng.
Từ khoảng không thăm thẳm trên đầu, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh. Chính
những ngôi cao này dẫn đường cho họ vượt đại dương vào đêm qua. Một ngày
khủng khiếp dài bằng thế kỷ. Ôi, một ngày sắp tới cũng dài đúng thế kỷ.
Vâng, một chuyến đi anh chàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng dù sao, anh chàng
đã mãn nguyện. Nhân chứng, vật chứng giờ có đủ trong tay. Mình có thể gặp
ông quyền Thống đốc yêu cầu một cuộc lục soát chính thức, điều tra hoạt
động của thằng chó No. Ai cho nó cái quyền dùng súng máy tấn công con
người, dù đó là những người xâm phạm hòn đảo? Nó luôn nằng nặc quyền tự do
cá nhân. Thế tại sao nó tấn công khu bảo tồn, tàn phá cơ ngơi tại đó và
giết hại những người khác? Chắc chắn anh chàng sẽ trở lại cùng với lực
lượng Hải quân tiến hành lục soát. Tên No dứt khoát có một điều gì bí mật.
Nó nơm nớp lo sợ bị phát hiện. Thực chất nó là ai? Nó che giấu điều gì?
Bỗng anh chàng nghe tiếng lõm bõm từ đằng xa. Có lẽ là cô nàng? Mình vẫn
chưa rõ về Honey. Có phải chỉ là một cô gái đi lượm sò?
Mặc cái quần ướt vào, James ngồi ngay trên cát, tháo khẩu súng ra. Dùng
cái áo lau khô nó xong, anh chàng lắp lại rồi kéo cò, quay ổ đạn. Chà vẫn
còn tốt chán. Súng xịn ngâm nước có một ngày dễ gì sét được. Lận nó vào
bao da chỗ lưng quần, anh chàng đứng dậy, bước về khoảng cát trống trãi.
Vừa thấy mặt James, Honey nhỏm lên, kéo anh chàng ngồi kế bên.
- Nhanh lên, thưa ngài. Tôi đói bụng muốn xỉu. Tôi tìm thấy một cái nồi
rồi đổ mớ đậu vào đó. Tôi phải ăn mạnh mới được. Đi với ông mệt quá. Nào,
xoè bàn tay ra.
Nghe cô nàng lên giọng sai bảo, James chợt mỉm cười. Anh chàng cố hình
dung dáng vẻ của Honey trong bóng tối. Mái tóc có vẻ mượt mà. Không biết
cô nàng diện lên, trông như thế nào nhỉ? Tại sao cô nàng không đi sửa mũi?
Chuyện ấy bây giờ có khó gì đâu. Chỉnh lại chút khuyết điểm ấy, hoa hậu
Jamaica dễ gì lọt vào tay người khác.
Vai cô nàng đang chạm vào người James. Khi xoè bàn tay ra, anh chàng cảm
thấy có mớ đậu lạnh rơi xuống. Chà, một mùi hương gợi cảm xộc vào mũi làm
anh chàng lâng lâng. Nhắm mắt lại, James cố tận hưởng những giây phút êm
đềm.
Đột nhiên, cô nàng phát cười to. Lẫn trong đó có chút gì ngượng ngùng, e
thẹn, trìu mến. Đẩy bàn tay an chàng ra, cô nàng lên mặt chị Hai:
Đấy, dùng đi.
Chương 11
GIỮA CÁNH ĐỒNG MÍA
Lúc ấy khoảng 8 giờ. Anh chàng đoán thế. Không gian thật tĩnh mịch. Chỉ có
tiến ộp oạp của đám ếch nhái kêu lên từng hồi. Ở phía xa đằng kia, ngay
khoảng cát trống trải, dáng dấp của Quarrel hiện lên.
Hắn tháo khẩu Remington ra lau khô. Ánh sáng vàng vọt từ đống phân chim từ
xa xuyên qua bụi rậm chiếu mờ ảo trên mặt hồ. Ngọn gió độc địa giờ mất
tăm. Cả khoảng không chìm trong màu đen kịt. Bộ quần áo ướt đang khô dần.
Chút thức ăn ban nãy cũng làm bụng dạ bớt cồn cào. Sau một ngày căng
thẳng, anh chàng cảm thấy dễ chịu. Ráng nhướng đôi mắt mệt mỏi lên, anh
chàng thầm mơ màng.
Rồi một ngày thật dài nữa sẽ trôi qua. Chắc không đến nỗi nghiêm trọng
lắm. Ngoài việc dùng hết sức đưa xuồng trở về Kingston. Sau cơn mưa, trời
lại đẹp mà. Honey nằm bên cạnh anh chàng trong cái túi ngủ. Hai tay đỡ lấy
đầu, cô nàng dõi theo đám sao trời.
- Này, James. Ông hứa kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện. Nhớ không? Tôi
đang đợi đấy.
Ôi dào, giọng cô nàng sao thân mật gớm. Anh chàng chợt cười to:
- Vâng, tôi kể. Nhưng cô phải nói cho tôi biết cô là ai chứ.
- Tôi chả có chút bí mật nào. Anh cứ kể trước đi.
Rút đầu gối về phía cằm, anh chàng đưa tay vòng qua chúng.
- Ừ, chuyện cũng không có gì. Nghề của tôi tạm gọi là cảnh sát. Đại loại
là như thế. Tôi đến từ London. Bất cứ nơi nào trên thế giới xảy ra những
điều kỳ lạ, không thể giải quyết được, họ thường phái tôi tới. Vâng, cách
đây không lâu, một người bạn của tôi, thành viên của nhà cầm quyền ở
Kingston, đột nhiên mất tích. Điều kỳ lạ hơn, cô thư ký của ông ta cũng
biến mất. Hầu hết mọi người đều nghĩ họ trốn đi vì dan díu chuyện tình
cảm. Riêng tôi không nghĩ thế...
Với giọng từ tốn, anh chàng kể lại từng chi tiết. Hệt như một câu chuyện
phiêu lưu mạo hiểm trong quyển sách dành cho thiếu nhi với những kẻ thiện
ác.
- Đấy, Honey. Giờ tôi nắm được bằng chứng. Và ngày mai, ba người chúng ta
chèo xuồng trở về. Nhà chức trách ở Kingston biết họ phải làm gì. Có thể
họ gởi đến một toán lính điều tra sự việc. Tên No chắc không thoát được
tội danh giết người. Nó còn chút bí mật gì đó nên tìm mọi cách ngăn chặn
chúng ta. Cô thoả mãn chưa? Giờ tới lượt cô.
Giọng cô nàng hào hứng:
- Chà, cuộc đời của ông thật tuyệt, hấp dẫn, sôi nổi. Chắc bà xã ở nhà đâu
có thích ông rong ruỗi như thế này. Bà ta không sợ ông gặp chuyện rủi ro
sao?
- Tôi chưa lập gia đình, chỉ có đám bảo hiểm lo sốt vó lên khi tôi bị
thương.
Cô nàng thăm dò:
- Bảnh trai như ông chả lẽ không có bạn gái?
- Không thường xuyên. Chỉ là những cuộc tình thoáng qua.
- Ôi, lạy Chúa. Thế thật là đáng tiếc...
Bỗng hai người im lặng. Bóng Quarrel xuất hiện:
- Thưa Đại tá. Tôi sẽ canh chừng trước. Có được không? Tôi ngồi ở đầu kia
của mũi cát. Khoảng nữa đêm, tôi sẽ gọi ngài. 5 giờ, chúng ta khởi hành.
Phải rời khỏi nơi này trước khi trời sáng.
- OK. Nếu có gì lạ, cứ đánh thức tôi dậy. Cây súng có ổn không?
Giọng hắn vui vẻ lắm:
- Nó còn khá tốt. Chúc cô em ngủ ngon.
Rồi hắn lui đi trong đêm tối, không một tiếng động.
- Tôi thích Quarrel.
Ngừng lại một chút cô nàng nói tiếp:
- Ông thật sự muốn biết về tôi? Không hấp dẫn như chuyện của ông đâu.
- Ồ, tôi sẳn sàng lắng nghe. Nhớ đừng bỏ sót chi tiết nào nhé.
- Dĩ nhiên, tôi sẽ không giấu giếm điều gì. Vâng, tôi chưa bao giờ rời
khỏi Jamaica. Từ nhỏ tới giờ, tôi sống ở Beau Desert, trên bờ bắc, gần
cảng Morgan.
Mỉm cười, anh chàng chế nhạo:
- Lạ thật nghe. Tôi cũng sống ở đấy một thời gian. Tôi có thấy bóng dáng
của cô đâu? Chả lẽ cô sống trên cây?
- Ồ, thế ông sống ở ngôi nhà trên bãi biển. Tôi chưa từng tới nơi ấy. Tôi
sống ở Great House.
- Chẳng còn gì ở đấy. Đống đổ nát chìm trong cánh đồng mía.
- Tôi sống trong hầm rượu từ lúc tôi lên năm. Rồi chỗ ấy bị cháy cướp đi
cha mẹ tôi. Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Sau lần đó, tôi sống cùng
với bà vú da đen vẫn ở chỗ ấy. Mãi cho đến khi tôi được mươi lăm tuổi, bà
ta qua đời. 5 năm qua, tôi trơ trọi một mình.
Anh chàng ngạc nhiên:
- Ôi, lạy Chúa. Không ai chắm sóc cô? Cha mẹ cô không để lại tài sản gì ư?
- Không một xu teng.
Không hề có chút xót xa, than vãn trong giọng nói của cô nàng. Cô nàng
tiếp tục, vẻ tự hào:
- Rider là một trong những dòng họ lâu đời ở Jamaica. Tổ tiên của tôi từng
nhận phần đất Beau Desert từ tay Crowell để đổi lại việc ký án tử hình vua
Charles. Rồi ông ta xây dựng Great House. Kể từ đấy, dòng họ tôi vẫn sống
trong tòa lâu đài. Rồi đồn điền mía bị phá sản. Great House tàn lụi. Vào
lúc đó, bố tôi thừa hưởng di sản. Chả một xu teng ngoài món nợ khổng lồ.
Sau đó trận hoả hoạn xảy ra. Khi cha mẹ tôi mất đi, lâu đài bị bán. Lúc ấy
tôi còn quá nhỏ. Chẳng nhớ được chuyện gì. Những người ở giáo hội và nhà
cầm quyền muốn gởi tôi cho một gia đình nào đó nuôi dưỡng. Nhưng cũng may,
tôi còn bà vú da đen. Bà ta thật tuyệt vời. Thu nhặt những vật dụng không
bị cháy, chúng tôi vẫn sống ở đấy. Một nơi hoang vắng như thế, chẳng ai
đến phiền nhiễu. Kể ra cũng yên thân. Hằng ngày bà ta đi vào làng giặt
giũ, may vá kiếm tiền. Quanh vườn, bà ta trồng chuối và nhiều thứ khác.
Ngay phía trước nhà, có một cây thật lớn, quả nó dày cơm, ăn rất ngon.
Chung quanh còn cánh đồng mía nữa. Rồi bà ta làm cái lờ bắt cá. Thức ăn
không nhiều lắm nhưng chúng tôi không đến nỗi đói. Người Jamaica ăn gì,
chúng tôi ăn thứ nấy. Lớn lên một chút, bà ta dạy tôi viết chữ, tập đọc.
Vẫn còn một chồng sách cũ còn sót lại sau trận hoả hoạn. Vâng, có quyển
bách khoa toàn thư. Khi tôi lên tám, tôi đọc phần A. Mãi cho đến gần đây,
tôi đọc hết nữa phần T. Tôi dám cá với ông đấy. Nói về kiến thức, tôi hơn
ông xa lắc.
- Hẳn là như thế.
Rồi trước mắt anh chàng hiện ra một cô bé gái tóc vàng hoe đọc liến thoắn
trong ngôi nhà đổ nát. Cạnh đấy, một bà vú da đen ngoan cố đứng trông
chừng cô ta tập đọc. Thỉnh thoảng bà ta nhắc khẽ vài tiếng.
- Bà vú của cô thật tuyệt vời.
- Vâng, bà ấy rất dễ thương. Khi bà ta chết, tôi không còn thiết sống nữa.
Quãng đời sau đó chẳng còn gì vui thú. Tôi đang là một đứa trẻ, bỗng nhiên
không có người chăm sóc. Tôi trưởng thành sớm. Phải tự bảo vệ mình. Rồi
nhiều gã đàn ông xúm quanh ve vãn. Chúng thốt những lời đường mật. Dụ dỗ
tôi làm tình với chúng. Lúc ấy tôi cũng khá xinh đẹp.
- Bây giờ vẫn thế mà. Cô là một trong những cô gái xinh đẹp nhất tôi từng
gặp.
- Thế còn cái mũi thì sao? Trông nó không dị hợm à?
Anh chàng cố tìm lời giải thích cho cô nàng hiểu.
- Vâng, đó chỉ là một chút khuyết điểm. Chỉnh nó lại chút xíu, cô dư sức
giành chức hoa hậu của Jamaica.
Hơi thở cô nàng dồn dập:
- Thật ư? Theo ông, tôi có thể sửa nó được à? Xinh đẹp? Ông không đùa chứ?
Mỗi lần nhìn vào gương, tôi chỉ thấy hiện ra một cái mũi dị hợm. Giống như
những kẻ bị khuyết tật.
- Cô không hề bị khuyết tật. Chỉnh sửa mũi ở thời đại này thật đơn giản.
Cô chỉ việc đến Mỹ. Một tuần sau, mũi cô trở nên hoàn hảo.
Bỗng cô nàng nổi cơn:
Quái, làm sao tôi có thể làm điều ấy được? Tài sản của tôi chỉ có mười lăm
bảng giấu dưới hòn đá trong hầm rượu, ba cái áo, ba cái váy, một con dao
đi rừng và cài lờ. Sửa mũi ư, tôi dư biết điều này. Một bác sĩ ở Port
Maria từng khuyên tôi đến Mỹ. Ông biết chi phí phẫu thuật là bao nhiêu
không? Năm trăm bảng. Chưa tính tiền vé đi về, tiền ăn, tiền nằm viện và
các thứ chung quanh.
Rồi cô nàng bỗng nhiên thở dài:
- Làm sao tôi có được số tiền to ấy chứ?
Anh chàng đã có tính toán nhưng không tiện nói ra. Trước hết phải an ủi cô
nàng cái đã.
- Tôi nghĩ cũng có cách. Nào, cô kể tiếp đi. Câu chuyện thật hấp dẫn. Sau
khi bà vú mất, cô sống như thế nào?
Giọng cô nàng miễn cưỡng:
- Đấy là lỗi của ông. Lẽ ra ông không nên nói những điều mình không biết.
Ông may mắn hơn người khác: cao to, đẹp trai. Nhưng không phải ai cũng
được như thế. Làm sao ông hiểu được nỗi khổ của những người trời sinh ra
xấu xí: mắt lé, sứt môi ...
Rồi đột nhiên vẻ thích thú hiện ra trong giọng nói của Honey:
- Khi trở về, tôi sẽ đưa ông đến gã thầy mo. Gã dùng ma thuật biến ông
thành tên ghê tởm. Lúc ấy chúng ta thật xứng đôi. Còn bây giờ ngồi bên ông
tôi thấy mặc cảm quá.
Mỉm cười, anh chàng đưa tay ra vuốt vào mái tóc cô nàng:
- Thôi nào, đừng có giỡn nữa. Kể nốt câu chuyện đi.
Cô nàng rên rỉ:
- Ồ, vâng, như ông thấy đó, toàn bộ ngôi nhà nằm trong cánh đồng mía.
Vâng, một năm hai lần người ta đốn chúng chở đến nhà máy. Những lúc như
thế, đám côn trùng thú vật mất chỗ trú thân. Thế là chúng chun hết vào nhà
tìm lánh nạn. Bà vú của tôi thấy chúng là hoảng lên. Nào là cầy man gút,
rắn rít, bò cạp ... Hàng trăm thứ như vậy. Tôi không sợ chúng mà chúng
cũng không làm hại tôi. Tôi bèn dọn hai cái phòng trong hầm rượu rồi mang
chúng vào đấy. Hình như chúng hiểu được lòng dạ của tôi. Tôi cho chúng ăn,
chăm sóc chúng như những người bạn. Và khi mía non mọc lên trên, chúng
chạy hết ra ngoài đồng. Thật ra ở với chúng cũng thú vị lắm. Chỉ có chút
mùi hôi. Hoặc đôi khi chúng choảng nhau giành cái gì đó. Thời gian dần
trôi qua, dường như tôi thuần hoá được chúng. Dân trong làng hay được đồn
rùm beng. Họ cứ bảo tôi là mụ phù thuỷ. Thế có tức cười không? Cũng may,
nhờ vậy chúng tôi mới được yên thân. Nhiều lúc tôi ngồi trên bãi biển suy
ngẫm về mấy con vật. Chúng cũng giống như con người nhưng hoàn toàn không
có thủ đoạn, nham hiểm. Thật đáng tiếc cho ông! Chả có chút hiểu biết về
những thứ này.
- Có lẽ vậy. Loài vật dễ thương và hấp dẫn hơn con người - Anh chàng tán
đồng.
- Tôi không biết nhiều lắm về con người. Phần lớn tôi gặp toàn những kẻ
đáng ghét. Chơi với mấy con vật còn thú hơn. Chỉ có bà vú là người duy
nhất đối xử tốt với tôi. Vâng, chúng tôi sống với nhau vui vẻ cho đến lúc
tôi mười lăm tuổi.
Giọng cô nàng trở nên sầu thẳm:
- Cuộc đời lúc ấy bước sang một khúc quanh khác. Dạo đó có một tên đốc
công da trắng trông chừng đám công nhân trên cánh dồng mía. Gã tò vè, ve
vãn tôi Gã thường tạt vào ghé thăm tôi, đề nghị tôi dọn về nhà gã ở Port
Maria. Nhìn bản mặt gã là tôi muốn ói. Khi nghe tiếng ngựa của gã là tôi
chạy trốn mất. Rồi có một đêm, gã đi bộ tới. Tôi hoàn toàn không hay biết.
Hôm ấy gã xỉn. Lao vào hầm rượu như con chó điên, gã vật tôi ra đất làm
cái trò khỉ. Tôi định dùng dao giết gã. Nhưng không được. Tôi chống cự một
hồi nhưng chẳng ăn thua gì. Gã khoẻ quá. Gã đánh dập tôi tàn nhẫn, giập
nát cái mũi của tôi. Một lát sau, tôi ngất xỉu. Có lẽ gã hãm hiếp tôi.
Sáng ra, tôi thấy máu chảy trên đùi. Nhìn vào gương thấy cái mũi gãy nát,
tôi muốn tự tử. Tôi không thể mang trong bụng đứa con của gã. Rồi tôi đến
một bác sĩ. Ông ta băng bó vết thương cho tôi mà không tính tiền. Trở về
nhà, tôi chờ đợi tên đốc công khốn kiếp xuất hiện. Nhưng gã trốn mất. Tôi
có kế hoạch trả thù. Rồi mùa thu hoạch sau cũng đến. Tôi chờ cho bầy nhện
độc vào hầm rượu. Tôi chọn một con nhện cái to nhất bỏ vào cái hộp, không
cho ăn uống mấy ngày.
Loài nhện này thực sự khủng khiếp, nhất là mấy ả nhện cái giết người dễ
ợt. Vâng, tôi đợi đến một đêm tối trời, mang theo cái hộp đến nhà tên đốc
công. Trên đường tôi cứ sợ có ai nhìn thấy. Nhưng thật may, chả một bóng
người. Núp trong bụi rậm ở khu vườn, tôi chờ gã leo lên giường. Sau đó,
tôi trèo lên cành cây và leo vào lan can. Chờ cho tới khi gã ngáy như sấm,
tôi chui qua cửa sổ. Trong mùng, gã nằm trần truồng, không dắp gì hết. Vén
mép mùng lên, tôi mở nắp hộp ra, lắc cho con nhện độc rơi trên bụng của
gã. Rồi tôi trở về nhà.
- Ôi lạy Chúa. Chuyện gì xảy ra với tên đốc công?
- Một tuần sau, gã chết ngắt. Toàn thân sưng phù, lở loét đầy mình. Bác sĩ
lắc đầu. Đám thầy mo bảo vô phương cứu chửa.
Thấy anh chàng vẫn im lặng, cô nàng hỏi ngay:
- Theo ông, trả thù như thế có gì sai không?
- Tôi không biết nên nói thế nào. Gieo gió gặp bão, có lẽ là như vậy. Rồi
sau đó?
- Tôi phải tự kiếm sống và để dành tiền sửa cái mũi lại như xưa. Theo ông,
bác sĩ họ làm được chuyện này không?
- Chả có gì khó. Bất cứ cô muốn dạng mũi như thế nào, họ đều làm được. Rồi
cô kiếm tiền bằng cách nào?
- Nhờ vào quyển bách khoa toàn thư. Tôi đọc thấy người ta sưu tầm các loài
sò biển quý giá. Khi gặp một giáo viên trong vùng, tôi hỏi về chuyện này.
Dĩ nhiên, tôi không kể những gì tôi dự tính. Theo lời ông ta, có một tạp
chí Mỹ tên Nautilus dành cho những người sưu tập sò. Cả số tiền dành dụm
của tôi chỉ vừa đúng để đăng ký làm hội viên. Cứ thế, tôi theo dõi những
mẫu sò quý hiếm đăng trên báo. Tôi viết thư cho một lái buôn ợ Miami. Ông
ta đồng ý mua bất cứ loại gì. Thật không ngờ, may mắn cuối cùng cũng mỉm
cười với tôi. Dĩ nhiên, lúc đầu tiên có nhiều chật vật, sai sót. Tôi nghĩ
người ta, thích những con sò sạch sẽ, xinh đẹp. Khi tôi kiếm được mấy con
quý hiếm, tôi rửa chúng bóng loáng. Nhưng tôi đã lầm. Người ta chỉ thích
những con xấu xí, nhất là phải giữ nguyên hình dạng của chúng khi còn dưới
biển, bám rong rêu hay có vài con gì đó bám vào. Thế là tôi phải mua chai
phoọc môn ngâm cho chúng không bị hôi thối rồi gởi chúng tới Miami.
Một lấn nữa, thần may mắn mỉm cười. Tình cờ tôi thấy loại sò tím ở Crab
Key hôm trước Noen. Dù bề ngoài chúng không đẹp nhưng ông lái buôn ở Miami
khoái lắm. Ông ta dặn thêm đừng tiết lộ nơi chúng sống cho người khác
nghe. Nếu không, gây dội hàng trên thị trường, giá cả xuống rất thấp. Thế
là tôi có một mỏ vàng của riêng mình. Vâng, chỉ cần 5 năm tôi có thể dành
đủ số tiền. Khi gặp ông trên bãi biển tôi mới nghi ngờ ông theo dõi hang
của chúng. Rồi ông dùng vũ lực cướp đi số sò quý giá.
- Cô xuất hiên trên đảo làm tôi ngạc nhiên đấy. Cứ tưởng cô là bồ nhí của
tên No.
- Vậy sao?
- Phẩu thuật xong, cô định làm gì? Chả lẽ cô sống suốt đời trong hầm rượu:
- Tôi muốn làm gái gọi.
James trợn mắt. Cô nàng không hiểu hai chữ ấy là gì ư? Cô nàng muốn ám chỉ
cái nghề thư ký hay y tá?
Anh chàng hỏi ngay:
- Ồ, cô hiểu gái gọi là gì không?
Gương mặt cô nàng vẫn tỉnh bơ:
- Là những cô gái xinh đẹp sống trong những căn hộ sang trọng, mặc quần áo
đắt tiền. chỉ cần một cú gọi, cô ta đến ngay điểm hẹn, làm tình xong rồi
lấy tiền. Một trăm đô cho một lần đi dù ở New York. Tôi tính bắt đầu sự
nghiệp ở đấy. Dĩ nhiên, tôi phải học một khoá gì đó. Đại loại là nghệ
thuật làm tình. Nếu đi dù với một cô gái không có kinh nghiệm, ông sẽ trả
bao nhiêu?
Anh chàng phát cười to:
- Tôi chưa từng đi dù với mấy cô gái gọi.
Giọng cô nàng sầu thảm:
- Vâng, tôi hiểu mà. Đẹp trai, lực lưỡng như ông thiếu gì đàn bà, con gái
muốn sà vào lòng. Sống cùng với ông là họ mãn nguyện rồi. Nói gì tới
chuyện tiền bạc. Có lẽ mấy tên xấu xí mới trả tiền. Nhưng một công việc
như thế ở thành phố lớn quả là đáng sợ. Vâng, chừng kiếm được số tiền kha
khá, tôi trở về Jamaica, mua Beau Desert, tìm một ông chồng tốt bụng, sinh
vài đứa con. Tôi tính rồi: Tôi sẽ giải nghệ với tuổi ba mươi. Ông thấy
cuộc đời như thế có tuyệt lắm không?
- Đoạn sau nghe có lý. Nhưng đoạn đầu tôi không chắc. Mà này, làm sao cô
biết về mấy vụ gái gọi? Trong phần C của quyển bách khoa toàn thư?
- Ồ, dĩ nhiên là không. Sách vở làm gì có. Cách đây mấy năm, tờ Gleaner
đăng một sự kiện gây xôn xao dư luận New York. Có một tên ăn chơi đàng
điếm, giàu có tên Jelke. Hắn điều hành một đường dây gái gọi gồm nhiều
chủng tộc khác nhau, với giá khác nhau. Lúc ấy, hắn tuyển được cả ngàn cô
gái ở Kingston. Dĩ nhiên, các cô nàng không phải con gái nhà lành. Mỗi lần
đi khách kiếm được năm Shilling. Không đủ tiền trả cho nhà trọ, đành phải
kéo vào bụi làm đại. Bà vú của tôi kể lại câu chuyện ấy. Bà ta cấm tôi
không được bắt chước các cô gái đó. Nếu không, cuộc đời tôi rất đau khổ.
Ối dào, năm Silling thì kiếm làm gì. Nhưng một trăm đô lại khác nghe.
Anh chàng từ tốn giải thích:
- Này cô em, cuộc đời không đơn thuần như thế đâu. Làm sao cô ăn trọn số
tiền ấy một mình? Cô phải trả phí bảo kê, tú bà, mặt rô, tiền đút mõm cho
lũ cớm. Nếu không, cô nằm khám dài dài. Nói chi đến chuyện làm giàu. Tôi
biết cô thực sự không thích cái nghề ấy. Chỉ là cách kiếm tiền mau chóng,
lại được ăn mặc sang trọng. Nếu cô thích côn trùng, thú vật, sao không tìm
một việc gì đó ở sở thú của Jamaica? Hay là Viện Nghiên cứu? Cô thích hợp
với công việc ấy hơn. Ở đấy, cô có thể tìm một người chồng tốt bụng. Đừng
nghĩ ngợi nhiều về mấy cô gái gọi. Người ta thường gọi đó là làm điếm. Hãy
giữ thân thể xinh đẹp cho người đàn ông cô yêu.
- Sao ông nói giống trong sách vở quá. Đàn ông tốt bụng ở Jamaica? Chắc là
khó tìm. Nói thật nghe, ông là người Anh đầu tiên trong đời tôi quen biết.
Ngay phút đầu gặp nhau, tôi đã khoái liền. Có lẽ khi rời khỏi nơi đây, tôi
kiếm được một người như ý.
Dĩ nhiên, đàn ông tốt bụng vẫn còn nhiều lắm. Có cơ hội, cô sẽ tìm được.
Cô là một cô gái thật tuyệt vời.
- Thật không?
- Nói xạo với cô làm gì. Mà này Honey, chúng ta phải đi ngủ thôi. về đến
Jamaica, chúng ta tha hồ mà trò chuyện.
- Ông hứa chứ?
- Xin hứa.
Ngoan ngoãn, cô nàng chui tọt vào trong túi ngủ. Quay mặt về phía anh
chàng, cô ta rên rỉ nho nhỏ hệt như đứa trẻ.
Khung cảnh chung quanh thật vắng lặng. Càng về đêm, trời càng trở lạnh.
Cúi mặt sát xuống hai đầu gối, anh chàng cứ trằn trọc. Đầu óc anh chàng
vẫn cứ lo nghĩ về chuyện sắp tới. Về Jamaica không biết có thuận buồm xuôi
gió hay không? Còn Honey đang nằm đây. Một cô gái hoang dã bước vào cuộc
đời của anh chàng 007 điển trai, đa tình. Giống như một con thú cưng đeo
bám chủ, làm anh chàng hơi khó xử. Chỉ khi nào giúp cô nàng giải quyết mọi
chuyện anh chàng mới thoát được. Bỏ tiền cho cô nàng sửa mũi, rồi tìm một
công việc ổn định, một căn hộ tươm tất. Nếu gặp rắc rối phôn cho mấy thằng
bạn. Chỉ là chuyện nhỏ.
Một ý nghĩ thoáng qua làm anh chàng khó chịu. Mình có chút dục vọng không?
Không hề. Làm sao có dục vọng với một đứa trẻ con chứ? Dù cô nàng đã
trưởng thành, có thể tự chăm sóc mình nhưng dưới mặt James, Honey còn con
nít quá.
Đột nhiên, ai đó kéo tay áo của anh chàng. Quay sang, James thấy cô nàng
chưa ngủ.
- Ông không ngủ à? Trời lạnh quá phải không?
- Không.
- Trong này ấm lắm. Túi ngủ còn chỗ nè.
- Ồ, không. Cô cứ ngủ đi.
Cô nàng chợt im lặng một chút.
- Chúng ta nằm xoay lưng lại với nhau, ông không cần phải làm tình với
tôi...
- Cám ơn lòng tốt của cô. Nhưng đêm nay không được, tôi còn phải trực thay
cho Quarrel.
- Vâng, tôi hiểu. Có lẽ khi chúng ta trở về Jamaica ...
- Có thể.
- Ông hứa chứ?
Chán nản, anh chàng đành đáp lại:
- Ừ, tôi hứa. Nào ngủ đi, Honey.
Giọng cô nàng phấn khởi:
- Ông nợ tôi một lời hứa nhé, kẻ nô lệ của thời gian. Chúc ngủ ngon, James
thân yêu.
Cô cũng thế, Honey.
QUÁI THÚ
Đang mơ màng, bỗng có một bàn tay lắc anh chàng thật mạnh. Nhỏm người dậy,
James thấy Quarrel kế bên.
Giọng hắn khẩn cấp:
- Thưa Đại tá, có cái gì đang vượt qua vũng nước. Hình như là con rồng.
Honey giật mình thức giấc. Cô nàng hoảng hốt:
- Chuyện gì thế?
James trấn an:
- Cứ nằm đây. Đừng đi đâu hết. Tôi sẽ trở lại.
Chẳng chần chừ, hai người vọt nhanh đến mũi cát, cách đó hai mươi thước.
Đứng lại ngay bụi rậm cuối cùng, đưa tay vạch nó ra, anh chàng quan sát.
Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ...
Quái, nó là cái gì thế?
Cách chừng nửa dặm bên kia cái hồ xuất hiện một vật hình dáng chẳng rõ.
Hai con mắt to bằng quả cam sáng long lanh. Còn cái miệng nữa, nó khè ra
một ngọn lửa xanh thẫm. Ánh sáng mờ nhạt của các ngôi sao lấp lánh trên
cái đầu dạng vòm. Bên dưới là hai cái cánh dài như cánh dơi. Nó gầm rú
liên tục rồi di chuyển chầm chậm về phía hai người. Từ cái mũi to bốc ra
một làn khói đục.
Quarrel thì thầm:
Thưa Đại tá, con quái quỷ gì vậy?
Anh chàng đứng dậy.
- Tôi không rõ lắm. Một loại xe lội nước với hình dáng con rồng hù doạ
người khác. Để xem nào. Với khoảng cách thế này, chúng ta không thể rút
lui. Còn nữa, nó có thể di chuyển trên đám rừng đước và đầm lầy. Dứt khoát
chúng ta phải chạm trán với nó rồi. Tôi đang thắc mắc: Yếu điểm của nó ở
đâu? Tên tài xế ư? Không phải. Dĩ nhiên chúng có phần bảo vệ. Đành phải
vừa bắn vừa thăm dò. Khi nó cách chừng hai trăm thước, anh bắn vào cái đầu
của nó. Nhớ nhắm cho thật kỹ. Tôi sẽ bắn vào cái đầu hình vòm của nó. Nhớ
nhắm cho thật kỹ. Tôi sẽ bắn vào cái đèn trước ở tầm năm mươi thước. Không
dùng xích có nghĩa nó chạy trên các bánh xe to cỡ loại của máy bay. Tôi sẽ
nhắm vào chúng ở cự ly mười thước. Có thể chúng bắn trả. Anh nhớ bảo vệ cô
gái an toàn. Rõ chưa?
Đưa tay ra vỗ vào bờ vai vạm vỡ của Quarrel, anh chàng nói tiếp:
- Đừng có sợ. Nó không phải là rồng. Chỉ là một thiết bị hù dọa của tên
No. Chúng ta có thể giết tên tài xế rồi lái nó xuống bờ biển.
Quarrel cười nhẹ:
- Vâng, thưa ngài. Mong như những gì ngài nói.
Anh chàng chạy xuống bờ cát, dùng dao khoét thành một khoảng trống giữa
ngay bụi rậm rồi gọi nhỏ:
- Honey!
Giọng cô nàng không đến nỗi kích động:
- Vâng. Chuyện gì thế anh James?
- Ngay đám rễ của bụi rậm, tạo cái lỗ trên cát như lúc trên bãi biển. Nằm
vào đó tránh đạn. Nó không phải là con rồng. Chỉ là một chiếc xe với hình
dạng như thế. Bên trong nó có người lái. Đừng sợ hãi. Chúng tôi sắp chiến
đấu với bọn chúng.
- Vâng. Anh nhớ cẩn thận.
Ngay giữa đám lá um tùm, quỳ một chân trên cát, mắt anh chàng dõi về phía
trước.
Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ... Ù oa ...
Cái tật ấy giờ chỉ cách anh chàng khoảng ba trăm thước. Cặp đèn vàng phía
trước quét về phía bờ cát. Miệng nó vẫn còn phun lửa. Chuyện đã rồi. Bên
trong nó có một thiết bị phun lửa. Chính nó đốt mấy bụi rậm và túp lều ra
tro. Ngọn lửa xanh như thế này chắc chắn phát từ họng của mỏ hàn khí đá
loại lớn. Một kiểu hù dọa hiện đại.
Vâng, xuất hiện trong đêm tối thế này hèn gì dân địa phương chẳng chết
khiếp. Với anh chàng à? Còn khuya! Chỉ cần nghe tiếng nổ của cái máy dầu,
James đoán ra ngay.
Bùm bùm ... Bùm bùm ... Bùm bùm ... Bùm bùm ...
Một loạt súng nổ từ khẩu Remington trên tay Quarrel. Lượt đạn bắn ra chạm
vào cái ca bin vòm kêu loảng xoảng. Không hề hấn gì. Nó đảo một chút rồi
tiếp tục di chuyển.
Đặt cây Smith & Wesson trên cánh tay, anh chàng căng mắt về phía mục tiêu
di động.
Cắc bụp ... Cắc bụp ...
Tiếng đạn phát ra át hẳn tiếng nổ từ khẩu Remington. Một ngọn đèn vàng nát
vụn rồi tắt ngúm.
Cắc bụp ... Cắc bụp ... Cắc bụp ... Cắc bụp ...
Bốn phát kế tiếp nhắm thẳng vào cái đèn bên kia.
Cắc bụp ... Cắc bụp ...
Ồ, phát thứ năm trúng ngay mục tiêu. Chẳng nhằm nhò gì, nó tiếp tục di
chuyển về phía Quarrel đang nấp. nạp đạn trở lại, mắt của anh chàng hướng
thẳng đến những bánh xe lớn bên dưới cặp cánh vàng đen giả tạo. Khoảng
cách chỉ còn ba mươi thước. James quyết tâm bắn thủng cái lốp xe gần nhất.
Cắc bụp ... Cắc bụp ... Cắc bụp ... Cắc bụp ...
Vô ích. Chả lẽ chúng bằng thép đúc? Đạn bay tới dội ngược trở lại. Vừa nạp
đạn, anh chàng cố tìm ra yếu điểm của nó. Chứ bắn bừa thế này, chẳng được
tích sự gì? Tấn công vào phần đuôi có kết quả không? Hay phải băng qua cái
hồ rồi tìm cách leo lên mình nó?
Chà, không kịp rồi! Ngay lập tức, một khối lửa xanh lè từ trong cái miệng
rộng hoang hoác phun thẳng về phía Quarrel. Bụi rậm ngay chỗ hắn núp bung
cháy rực. Khói bốc lên trời cao. Quarrel chỉ kịp la lên một tiếng.
AHHHHHH ...
Rồi tiếng kêu thất thanh như nghẹn lại, dứt hẳn. Bỗng nhiên, cái vật ấy
quay trên một vòng và dừng lại. Cái miệng rộng nhắm về phía anh chàng.
Căng thẳng, đầu óc anh chàng đang rối tung lên. James đang nguyền rủa
mình. Chó chết thật! Thấy Quarrel tuyệt vọng mà chẳng cứu được. Thân hình
của hắn giờ cháy thành than, khói bốc lên ngùn ngụt. Tiếp đến là mình ư?
Sau đó là Honey? Một khối sắt đạn bắn không lủng. Không có cách nào phá
huỷ nó. Chính mình đưa Quarrel và cô gái vào cuộc. chẳng lẽ mình quá chủ
quan. Tên No quả là ngoài dự đoán của mình. Vòi bạch tuộc của nó vươn đến
tận Jamaica. Còn nơi đây, có có cả một chiếc xe bọc thép bảo vệ.
Nghiến chặt răng, mặt anh chàng đỏ bừng. Tao thề đấy thằng chó No. Chút
nữa đây nếu tao không chết, mày sẽ phải trả một giá rất đắt.
Bỗng có tiếng loa phát thanh vang lên, xé tan bầu không khí chết chóc:
- Bước ra mau, cài thằng người Anh. Và cả con ả đó nữa. Nhanh lên! Nếu
không tụi bây sẽ bị thiêu sống như thằng kia.
Như phụ hoạ thêm lời hăm doạ, ngọn lửa xanh lè phun nhẹ về phía anh chàng.
Đành nhịn nhục thôi, rồi tuỳ cơ ứng biến.
Từ bụi rậm, anh chàng nhỏm dậy. Hình như Honey nép sau lưng. Giọng cô nàng
kích động:
- Tôi sợ quá, anh James.
- Đừng cuống lên thế, Honey. Cứ núp sau lưng tôi.
Nắm lấy tay cô nàng, anh chàng bước ra chỗ trống trước mặt.
- Dừng lại đó. Bỏ cây súng xuống đất. Nếu mày muốn lừa tụi tao, chết không
kịp ngáp nghe con.
Cây Smith & Wesson rơi xuống đất cái cộp. Nó đã cố hết sức nhưng không thể
xuyên thủng cài đồ quỷ quái bọc thép ấy.
Cô nàng bỗng run rẩy dữ dội. Bóp nhẹ bàn tay Honey, anh chàng trấn an:
- Không sao đâu. Rồi chúng ta cũng thoát được chỗ này mà.
Miệng nói thế nhưng lòng dạ anh chàng rối bời. Liệu mình còn chút hy vọng
nào không?
Sau đó có tiếng cửa sắt mở ra. Từ phía sau của cái đầu dạng vòm, một tên
xuất hiện. Nó lội xuống nước rồi đi về phía hai người. Cầm trong tay một
khẩu súng, nó tránh hướng ngọn lửa đang phun ra. Thấp thoáng dưới ánh sáng
xanh thẫm, James thấy một thằng to lớn, mặt mày ướt đẫm mồ hôi, chỉ mặc
cái quần tây. Lủng lẳng bên hông là một cái còng.
Khi đến cách anh chàng vài thước, nó dừng lại:
- Giơ cao hai tay lên. Chụm hai tay lại. Bước từ từ về phía tao. Giở trò
là tao bắn nát gáo.
Tuyệt vọng, anh chàng đành làm theo lời nó.
Lấy hàm răng kẹp lấy khẩu súng, nó giơ cái còng vào hai cổ tay của James.
Nhe hàm răng nham nhở ra nhìn anh chàng rồi nó chửi tục:
- Đồ khốn kiếp. Phá giấc ngủ của ông.
Gương mặt nó thật gớm ghiếc. Đôi mắt hí xếch lên. Chả đếm xỉa đến bản mặt
của nó, anh chàng bước lùi ra sau.
Vừa định đến nhìn thi thể Quarrel lần cuối, James cảm thấy một loạt đạn nã
vào sát chân mình.
Cắc bụp ... Cắc bụp ... Cắc bụp ... Cắc bụp ...
Dừng lại, anh chàng trừng trừng vào cặp mắt hí, đưa tay vẫy về phía
Quarrel:
- Thật tức cười. Mày sợ tao chạy trốn? Tao chỉ muốn gặp hắn lần cuối.
Hạ súng xuống, bản mặt chó của tên tạp chủng bớt căng thẳng.
- Nhanh lên. Mày chỉ có hai phút thôi. Nếu không, tao nướng sống con ả
này.
Bụi rậm vẫn còn bốc khói mù mịt. Toàn thân Quarrel cháy thành than. Miệng
hắn méo xệch. Mắt mở trừng trừng. Trước khi vượt biển, hắn đã có linh cảm.
Vâng, điều khủng khiếp nhất lại trở thành sự thật.
Thấp người xuống, anh chàng đưa hai tay bị còng vuốt mắt Quarrel lần cuối.
- Xin lổi, Quarrel. Hãy thanh thản lên đường. Chúa luôn ở bên anh.
Giọng James nghèn nghẹn. Anh chàng tự nhủ với lòng: Nợ máu phải trả bằng máu. Một Strangsway, hai Truebloody, ba Quarrel. Ba món nợ gộp thành một.
Đòi hết ở thằng chó No.
Máu chừng như sôi lên. Nhưng anh chàng cố nhịn nhục rồi trở lại kế bên
Honey. Thằng to lớn đưa khẩu súng vẫy về phía cái vật bằng thép. Hai người
lẳng lặng bước tới cái cửa vuông đang mở ra.
Từ bên trong, một giọng nói vang ra:
- Leo lên rồi ngồi xuống sàn. Không được chạm vào bất cứ thứ gì trong xe.
Nếu không tao bẻ lọi giò tụi bây.
Mùi mồ hôi lẫn với mùi dầu nồng nặc trong xe. Mới hít một hơi, anh chàng
muốn nôn tại chỗ. Chỉ còn chút chỗ trống cho hai người ngồi chổm hổm.
Tên cầm súng ban nãy bước tiếp theo rồi đóng cửa lại. Vừa đặt cái mông to
bè lên ghế, nó quay sang thằng tái xế:
Xong rồi Sam. Chúng ta lên đường. Tắt lửa đi. Ngoài trời đủ ánh sáng để
lái xe mà.
Kéo cần số, tên tài xế nhấn ga. Chiếc xe lội nước bọc thép bắt đầu lăn
bánh.
Vai cô nàng nép vào người James. Trong hơi thở dồn dập, giọng Honey hốt
hoảng:
- Chúng nó đưa mình đi đâu?
Quay đầu sang, anh chàng nhìn cô gái. Đôi mắt cô nàng trắng dã. Miệng há
hốc, khiếp đảm.
Nhún vai, vẻ lãnh đạm, giọng James thì thầm:
- Không sao đâu. Rồi mọi việc sẽ ổn thôi. Chà, mái tóc cô đẹp lắm. Đừng
cắt ngắn nhé.
Mới khen có vài câu, mặt cô nàng sáng rỡ. Vẻ căng thẳng trôi mất.
- Thật ư? Tôi gội dầu dừa hai lần một tuần.
Rồi đột nhiên, cô nàng thút thít. Cúi đầu xuống đôi tay đang còng, cô nàng
cố giấu những giọt nước mắt.
- Không. Tôi phải can đãm lên. Có ông bên canh, tôi không còn sợ gì nữa.
Nhúc nhích thân người một chút, anh chàng đưa cái còng lên mắt quan sát.
Chà, loại của cảnh sát Mỹ thường dùng. Cố tập trung sức về phía bên trái
mõng nhất,anh chàng thử kéo nó ra. Vô ích. Hai tên kia vẫn tỉnh bơ. Vẻ mặt
chúng thoả mãn. Làm cách nào tẩu thoát? Chỗ đứng lên còn không có, nói chi
đến việc đánh đấm.
Chiếc xe cứ lướt qua đám rừng đước và cánh đầm lầy. Liệu thằng chó No xử
lý mình ra sao? Chút may mắn có đột nhiên xuất hiện như những điệp vụ
trước đây? Chắc tên No vẫn còn một âm mưu gì đó. Nếu muốn giết , hai tên
này ban nảy dư sức ra tay. Còn số phận của Honey thì sao? Có thể nó nổi
máu dâm dãng lên bắt cô nàng làm nô lệ suốt đời. Chà, mình thật đáng
trách. Đã không giải quyết được chuyện gì lại lôi vào cuộc mấy người vô
tội.
Bất chợt, tiếng kèn kẹt của mấy bánh xe vang lên cắt dòng suy nghĩ của anh
chàng. Lúc này, chiếc xe ủi đã lội qua cái hồ. Ngay lập tức nó nhắm hướng
ngọn núi rồi leo lên đoạn đường dốc tới mấy túp lều. Với tốc độ này, chừng
năm phút nữa nó sẽ đến nơi.
Những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Chợt anh chàng nhớ đến Quarrel
và hợp đồng bảo hiểm nhân thọ. Vâng, hắn đã linh cảm một điều chẳng lành.
Nhưng chính lòng trung thành đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Từ giờ phút này
đây, anh chàng vĩnh viễn chia tay với người bạn đường tốt bụng, hết lòng
tận tuỵ. Có lẽ mình đã làm Quarrel thất vọng. Và cô gái ngồi đây sẽ tiếp
bước hắn ta? Nợ máu dứt khoát phải trả bằng máu, Dù mình chỉ còn lại hơi
thở cuối cùng. Răng anh chàng cắn chặt. Tia máu nhỏ hiện trên tròng mắt.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại. Vẫn để máy nổ, tên tài xế cầm micrô
lên. Giọng nó oang oang:
- Mọi việc ổn thỏa. Bắt được tên người Anh và con ả. Một thằng đi chầu
Diêm vương. Mở cửa ra.
Rồi tiếng cửa sắt kẽo kẹt. Tên tài xế lái chầm chậm qua cổng và dừng lại.
Khi cái cửa sắt vuông trên đầu hé ra, chùm ánh sáng chói chang hắt vào bên
trong ca bin, mấy bàn tay chẳng biết từ đâu thò vào lôi mạnh anh chàng ra
nền xi măng bên dưới.
Vừa nhỏm người lên, James thấy có khẩu súng chĩa vào ngay hông.
Một thằng nạt to:
- Đứng yên đấy. Đừng có giở trò.
Một thằng khác hình dáng hệt như hai tên kia. Đôi mắt xếch ngược nhìn anh
chăm chăm. Chả thèm để ý, anh quay lại.
Một thằng khác lôi xềnh xệch trên đất. Tức giận, anh chàng hét lên:
- Để cho cô ta yên!
Bước tới trước, James đưa lưng che cho cô nàng. Mấy thằng trố mắt nhìn.
Bản mặt ngu của chúng dáo dác. Cái thằng người Anh hung dữ thiệt. Sắp chết
tới nơi mà còn hách dịch.
Đảo mắt nhìn quanh, anh chàng thấy một cái ga ra và cái xưởng ở cạnh đấy.
Sau khi cho xe vào trong, hai thằng ban nảy chui ra.
Hai tên lính gác thấy chúng bèn nói:
- Sếp bảo đưa bọn chúng vào trong.
Tên còng tay anh chàng lúc nảy đáp lại:
- Giao bọn chúng xong, tao phải đánh một giấc. Thức trọn đêm chịu hết nổi
rồi.
Quay sang anh chàng, nó ra lịnh:
- Đi.
Đầu nó lắc lắc về phía cái nhà tiền chế dài. Rồi bước tới gần James hơn,
nó ngắm ngía từ trên xuống dưới.
- Nếu sếp giao mày cho tao, thì khoái biết chùng nào ...
Nhìn sang Honey, đôi mắt nó mở to, miệng há hốc, lưỡi lè ra liếm cái môi
thâm xì. Hất mặt sang ba tên còn lại, nó cười nham nhở:
- Thấy cô ẻm thế nào? Có mát mắt không tụi bây?
Ba thằng tạp chủng phát lên cười dâm đãng. Mấy đôi mắt lộ vẻ thèm thuồng.
Máu anh chàng đang sôi lên. Phải chi còn khẩu súng, mình sẽ bắn nát gáo
từng tên một. Tay bị còng làm sao chọi nổi mấy thằng trâu bò như thế này.
Cười một hồi như thoả mãn nỗi thèm khát, tên chó ấy bước tới trước, bấm
cái chuông trên cánh cửa gỗ ở phía cuối của ngôi nhà.
Sau hai hồi chuông, cánh cửa mở ra để lộ một lối đi chừng mười thước phủ
đầy thảm. Phía cuối là một cánh cửa khác sơn màu kem.
Tên ban nảy ra lịnh:
- Bước tới trước rồi gõ lên cửa. Có người ra tiếp tụi bây.
Chả thèm để ý, anh chàng dẫn cô gái đi tiếp.
Rầm ...
Đằng sau lưng, cánh cửa đóng mạnh lại. Honey mỉm cười, vẻ bẽn lẽn:
- Chà, lối đi trãi thãm. Sang trọng quá!
Bỗng cô nàng nhảy tới ôm lấy anh chàng. Đầu óc đâu mà nghĩ ngợi nhiều. Mở
to đôi mắt ra, James ngó trân trân về phía trước.